Cao Nguyên Ơi !
Cao nguyên ơi! Chiều nay đành lỗi hẹn
Hắt hiu buồn sợi nhớ với sợi thương
Trên phố vắng khóc một thời nông nổi
Dường như hạt mưa vô tình làm ướt mắt ai. Những câu thơ của một thời
để nhớ để thương như trách tôi hơn một lần lỗi hẹn. Hàng phượng không
còn đứng rưng buồn, không còn thắp lửa nơi cổng trường mùa hạ. Những
đợt gió cuối thu như còn vương lại kéo dài khoảng cách giữa chúng mình
và mùa hạ ngày xưa. Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của
tháng Năm. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành
hoài niệm. Ngày xưa Tr. vội về vì sợ nhiều mưa ướt tóc, ai đó không về
sao vẫn ướt mắt nâu thương. Tr. ơi! Trên những con đường vắng bóng Tr.
qua, cứ day dứt trong tôi những câu thơ: "Về Cao Nguyên… lỗi hẹn”. Những
cái ngoéo tay, những lời hứa ngày nào giờ đã mù xa. Tr. theo con đường
mình đã chọn, còn tôi vẫn đạp xe ngày hai buổi đến trường… Nhớ ngày đó,
chúng mình ngây thơ quá! Tr. thường đưa tay chạm mưa và ước hạnh phúc
chúng mình mãi mãi bền lâu. Cái ngày xưa ngây thơ mà lãng mạn quá phải
không Tr.? Ngày đó, không hiểu sao Tr. chợt buồn với ánh mắt thoáng xa
xăm: “Mai người ta về thành phố, biết có còn nhớ đến một góc riêng buồn
của cao nguyên đầy nắng và gió này không?”. Siết chặt tay Tr. mà nghe
tim mình nghèn nghẹn.
Ôi! Cái ngày xưa ấy biết bao kỷ niệm buồn vui. Những ngày mà trong
chúng ta không có khái niệm thời gian; chỉ biết giữa chúng mình luôn có
những đụn cát cao, nơi in dấu chân trần mình sánh bước dưới những đêm
trăng. Nơi mà nắng rát bỏng bàn chân và những đợt gió luôn trêu người
thế mà đã là điểm tựa buồn vui và những ngày tháng khó thể phai của
chúng mình. Những con đường nơi đó như thổn thức dưới đêm trăng, bởi
dường như chúng cũng hiểu được tâm trạng của chúng mình. Ước sao được
trở về cái ngày xưa ấy! Vẫn chỉ là ước mơ phải không Tr.? Mà ước mơ giữa
chúng mình đã hơn một lần hóa thành hoài vọng mù xa…
Không biết Tr. còn nhớ không? Cái đêm chuẩn bị về thành phố, cả hai đứa
đều nhìn nhau với những đôi mắt ướt. Không gian nơi Cao Nguyên đầy gió
như có gì níu kéo bước chân qua. Tôi không muốn rời xa Tr., cũng không
muốn rời xa đồi cát, xa một góc riêng buồn của Cao Nguyên. Tr. chép vội
những dòng chữ nguyệch ngoạc với đôi mắt đẫm ướt từ lúc nào tôi cũng
không nhớ nữa …
Trăng về khuya như chênh chếch một nỗi niềm hoài cảm. Những cái ngoéo
tay đầm đầy nước mắt cứ làm tôi day dứt khôn nguôi vì mình đã hơn một
lần lỗi hẹn… Tôi chợt lặng đi bởi nhịp trống trường như vang vọng đâu
đây … Thì ra, bây giờ đã là tháng mười. Một lần nữa bỏ lại sau lưng Cao
Nguyên đứng rưng buồn cùng mùa hạ đã qua. Cao Nguyên ơi! Tr. ơi! Hãy
tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của mình ngày ấy. Bởi tôi luôn
cao vọng mà cuộc sống đời thường đã dạy tôi sau những lần vấp ngã. Giờ
mình tôi giữa đêm khuya nơi cao nguyên đầy gió, tôi muốn tận mặt xin lỗi
Tr. và tạ tội cũng Cao Nguyên vì đã hơn một lần lỗi hẹn. Gió như nói
cùng tôi bao nỗi niềm tâm sự. Tr. không trách tôi; Cao Nguyên không
buồn tôi mà như nói với tôi một điều gì bâng quơ và tiếc nuối …
Nhưng thời gian vụt trôi qua… giờ Tr. đã chuyển công tác xa. Đêm Cao
Nguyên vốn đã buồn lại càng buồn hơn. Những kỷ niệm khó phai giữa Tr. và
tôi bỗng chốc nhạt nhòa cùng năm tháng. Phố cũ như khóc cho mối tình
vụn vỡ. Phải chi ngày ấy đừng là tháng mười, để mỗi khi những chiếc lá
cuối thu còn vương lại thì ai đó, có cả Tr. và tôi không phải thổn thức
suy tư và tiếc nuối về những tháng năm đã cũ. Ở nơi xa, biết Tr. có
hiểu cho tôi – người không mong nhận được sự tha lỗi dẫu muộn màng.
Khoảng cách giữa chúng mình vẫn vẹn nguyên bài thơ tình ngày ấy. Chỉ
tiếc rằng, giờ ngâm nga như có gì lạc điệu.
Những con đường nồi nhớ, phố không trăng, những đồi cao với nắng hanh
gió cát, những con đường đã qua, và cả những ngọt ngào của ngày xưa… nơi
cao nguyên gió cát.
Ướt gì ôm nắng Cao Nguyên
Để tim ai ấm vẹn nguyên tình đầu.
Trương Thanh Tòng
Ðâu Phải Bởi...
Thấy em bước ra như người mất hồn, Hồng hốt hoảng: Sao rồi, An bị sao
rồi hả? Em lắc đầu, cố ghìm không cho nước mắt trào ra, thì thào: Anh ấy
đỡ rồi. Thế có chuyện gì mà mặt mũi mày bơ phờ vậy? Em xua tay: Thương
tao thì chở đến chỗ nào thật vắng, thả tao một mình ở đó rồi về đi.
Mong ước được gần anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh cuối cùng cũng
ngoài tầm với của em. Em cay đắng một mình: Chả lẽ số phận hẩm hiu với
em vậy ư? Anh không biết em ra thăm anh, đúng không? Biết làm sao được
bởi trong tim anh chỉ có mồi mình cô ấy. Biết tin anh ốm nặng Hồng gọi
điện cho em liền. Nó hỏi có còn yêu anh không thì bảo. Em cuống lên,
nháo nhào ra Đồng Hới. Nó nói gọn lỏn như ra lệnh: Hình như hai ông bà
giận nhau. Ông ấy nằm bệnh viện, mày đến thăm không?
Hồng không nói thẳng ra nhưng em hiểu ý nó. Hơn nữa trong em vần nguyên
vẹn tình yêu đầu đời của cô bé mười năm về trước, lúc ấy anh chỉ là cậu
nhóc 20. Anh cởi mở, chu đáo và quá tình cảm, chính điều đó khiến em
ngộ nhận. Em nhầm tưởng rằng, mình được yêu. Bao nhiêu năm qua em vùi
đầu vào công việc, vậy mà ánh mắt của anh vẫn cứ ám ảnh em, dày vò em.
Cái khóe miệng mỗi khi anh cười làm em mềm yếu. Anh càng kiên nghị bao
nhiêu em càng như thấy mình bị rơi vào dòng xoáy bấy nhiêu. Suốt đời em
không thể bứt mình ra khỏi dòng xoáy ấy để kiếm cho mình một bến bờ yêu
thương.
oOo
Anh xa Huế đã hơn tám năm. Thời gian ấy Huế như thiếu vắng một cái gì,
buồn và hụt hẫng. Không thư, không điện, không một lời nhắn gửi. Lâu lâu
anh ào vào Huế một lúc rồi thản nhiên ra đi. Cứ như Huế không là gì với
anh cả, không Cồn Hến, không đêm trăng Vỹ Dạ, và không em nốt. Lần nào
gặp nhau anh cũng hỏi:
- Sao chưa lấy chồng hả Hiền? Đừng kén. An đây này, rồi có ngày cũng...phải lấy vợ!
- An lấy vợ đi cho Hiền lấy chồng với? Em trêu.
- Còn lâu lắm, "người ta" bận học, tận Sài Gòn.
Anh cười và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Có tình yêu, ánh mắt người ta
khác đi chăng? Vây là đã rõ, em không còn lý do gì để chờ đợi nữa rồi.
Trước đây em vẫn nghĩ rằng, một ngày nào đó anh sẽ đến với em, sẽ sống
với em như những tháng năm anh còn ở Huế. Em đợi cái ngày ấy đến. Đợi
trong khắc khỏai, mỏi mòn. Càng đợi càng thấy yêu anh hơn, yêu như em
sinh ra trên đời này chỉ để giành riêng duy nhất một mình anh. Lúc ấy
Hồng cũng gọi điện vào:
- Lấy chồng đi là vừa. Ông ấy có người yêu rồi.
- Tên gì? - Em hỏi như cho có điều để mà hỏi.
- Mai Chi. Hay viết báo, từ khi yêu ông ấy đổi bút danh thành An Chi. Mày yêu ông ấy cỡ đó không?
- Đẹp lắm hả? - Em tò mò.
- Không đẹp, không xấu. Nhưng có tâm hồn đủ để ghìm được trái tim "con ngựa bất kham" kia.
- Tao phải làm gì bây giờ?
- Luôn ghi nhớ: Vần còn có một nửa thế giới còn lại là đàn ông, nhớ chưa?
Đành rằng là vậy, nhưng tình yêu muôn đời vẫn là tình yêu, phải không anh? Cho dù chỉ là đơn phương, thầm lặng?
Đã bao lần dặn lòng quên anh, thế mà...giờ đây em lại có mặt ở Đồng
Hới. Anh nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao nhưng tràn trề hạnh
phúc. Cô ấy ngồi cạnh anh, kiên nhẫn bón từng thìa cháo. Không biết anh
nói gì mà cô ấy khẽ dí ngón trỏ lên trán anh. Anh cười, và em như hóa đá
trước nụ cười ấy. Em không đủ can đảm bước vào để tận ngắm nhìn hạnh
phúc của anh. Em lặng lẽ đi ra như chưa bao giờ đứng đó. Em biết "con
ngựa bất kham" đã được "thuần phục" bởi tình yêu của cô ấy rồi. Với em,
có lẽ anh mãi mãi là một người bạn cởi mở, chu đáo và quá tình cảm?
Mẹ đã sinh ra anh, nhưng mũi tên của thần Tình ái thì không bắn trúng
trái tim hai đứa. Ngày mai em quay vào Huế. Huế sẽ hiểu và, thông cảm
cho em hơn, mặc dù đấy là chốn không anh. Anh có cười em không khi biết
rằng em đã khóc? Có lỗi gì đâu khi đấy là nước mắt của yêu thương?
Chớm thu rồi. Và lá sẽ úa vàng cả một khoảng trời xứ Huế. An thân yêu ơi! Nước mắt rơi nhiều đâu phải bởi...??
Lệ Anh
Gửi Lại Mối Tình Ðầu
"Bao dung và độ lượng
Để còn lại được gì ?
Khi anh là tất cả
Nguồn sống của đời tôi"
Nhẩm lại mấy câu thơ của cô bạn không biết moi ở đâu ra , tôi chỉ muốn
con tàu tốc hành này lao nhanh hơn nữa để tôi có thể chạy trốn thật
nhanh.
Giờ đây tràn ngập trong tôi là sự hối hận, hối hận không gì sửa chữa
nổi . Khinh bỉ chính bản thân nhưng tôi biết chia sẻ cùng ai đây ? Nước
mắt không thể xoá nhòa tất cả, dường như ngược lại, nó càng làm tôi đau
đớn tột cùng . Tôi không biết mình sẽ phải làm gì ? Độ lượng chúc hạnh
phúc cho người hay nhỏ nhen giành lại tình yêu của một người ? Bao dung ư
? Để làm gì ? Độ lượng ư ? Để được gì ? Hay chỉ là sự đau đớn hènh
không dám đối mặt sự thật để có hạnh phúc của chính mình.
Ba năm trước, Hà và tôi rất thân thiết. Chúng tôi đã vui vẻ bên nhau
suốt thời gian dài . Hà không có vẻ tươi tắn như tôi nhưng bù lại có nét
dịu dàng nữ tính. Đâu có tội gì bởi vẻ ngoài như thế của hai chúng tôi
chứ. Đúng, sẽ chẳng có gì nếu không xuất hiện một người thứ ba khác phái
. Anh đã mang đến cho tôi những nỗi buồn vui bất chợt chỉ mình tôi hiểu
. Bởi sự vui vẻ thương làm người ta dễ bỏ qua những thái độ khó hiểu
khác, nên chẳng ai biết tôi đã thầm yêu một người, cả Hà cũng vậy .
Ngược lại ánh mắt của Hà xao xuyến, e thẹn, lúng túng thì làm sao có thể
lẫn với một người đang yêu . Lo lắng, sợ hãi cứ lớn dần trong tôi và
chợt một ngày nó chợt vỡ òa . Hà yêu anh thực sự . Tâm sự hết với tôi,
cô ấy mong tôi giúp đỡ . Giúp đỡ ư ? Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét to vào mặt
cô ấy: "Cậu là đồ tồi" nhưng sao có thể ? Đó là người bạn thân nhất của
tôi, một cô gái tuyệt vời, sao tôi có thể gây đau khổ cho cô ấy . Tình
yêu của cô ấy đâu có lỗi, cháy bỏng, chân thành đến vậy cơ mà . Nhừng
còn anh ? Anh hình như chỉ coi cô ấy là người bạn tốt. Không có kinh
nghiệm nhưng tôi thừa hiểu mình không thể đáp lại tình cảm khác lạ anh
dành cho tôi ...
Tôi bắt đâu chạy trốn tất cả, rời xa thành phố bé nhỏ . Nhưng người ta
muốn quên đi quá khứ đâu có dễ, chỉ một lần gặp lại gương mặt thân
thương cũng sẽ làm ta mãi day dứt không yên. Không ai hiểu lý do khi tôi
đột ngột báo tin: Sẽ theo người yêu đến nơi anh ấy đang làm việc . Bí
mật người yêu với Hà ư ? Xin lỗi nhé, một cái tên không có thực thì
không bao giờ có nghĩa đâu . Mà cái tên có thực thì có lẽ mình chẳng nói
với Hà nữa .
Anh không hề gặp tôi và Hà suốt một tuần liền . Hà gọi điện thì anh bảo
bận không thể đến tiễn tôi ở ga như bao bạn bè . Anh chỉ gửi thư cho
tôi chúc bao điều tốt đẹp . Thư viết thật buồn nhưng không một lời trách
móc, chỉ hẹn một ngày được gặp lại người xưa ... Người đã ra đi mà hồn
còn ở lại . Tôi chẳng muốn thực tại phũ phàng này nhưng cũng muốn giừ
lại một chút kỷ niệm đẹp của buổi chia ly:
Em yêu anh đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
...Cầu mong anh sẽ có người tình
Như em đã yêu anh...
Trần Thu Hảo
Ra Ði
Ngày Bê trở lại, Lim vừa ra đi. Tại sao cứ lại phải ra đi?
Chẳng có ai, chẳng có điều gì để cho Bê chờ đợi. Dẫu chỉ là cái cớ, nhiều khi thấy vô lý.
Vô lý như lý do ra đi của Lim. Chẳng biết đi đâu, chỉ bỗng
dung bốc hơi hỏi thành phố quá đáng yêu này. Cuối mùa, vẫn còn mưa lớn
khiến ngườI ta nghĩ đến những cơn bão mun. Mỗi ngày đi qua với nhiều bất
ổn. Bê thẫn thờ nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. Lim cười, mắt môi rang
rỡ.Bê cầm cái ô màu đỏ, đeo tui đỏ, hai đùa chầm chậm đi dưới mưa.Ngày
ấy, Lim bảo: "Ước gì... Bê này, có thích Lim không?" Bê tròn mắt nhìn,
thấy Lim là lạ. Ai đời lại hỏi trắng ra như thế bao giờ. "Thích sao?"
"Thích sao thôi à! Có thích trăng không?" - Hai đứa phá lên cườI. Bây
giờ, Lim ơi, Lim như cơn mưa đi mãi.
Ngày Bê trở lại, thấy Lim ghi vi lên cánh cửa mấy câu thơ:
Tôi đã vi đi qua năm mườI bảy
Mắt đen rất đỗi dịu dàng
Tóc con gái bong cỏ rối
Trái tim ao ước vầng trăng...
Bên dưới nguệch ngoạc ký "Dương vô cùng". Bê bất giác đưa tay vuốt tóc
mình. Tóc tém. Đưa tay lên sửa kính. Kính cận... Thế mà Lim bảo, Lim sẽ
yêu Bê mãi, cho dù đời có đổi thay. Ai ngờ, đời chưa kịp đổi thay thì
Lim đã thay đổi. Đến Lim mà Bê còn không tin nổi, Bê tin được ai nữa
đây?
Mồi ngày, Bê phải qua chốn cũ hai lần, đi và về. Không có con đường nào
khác.Lần nào đi qua Lim cũng ngó lên trên gác, dẫu không cố tình mà do
vô tình như mt thói quen khó bỏ. Thấy cô bé đeo túi đỏ, hình dung ra
mình. Thấy cậu con trai áo ca rô, tưởng tượng ra Lim. Vừa uống cà phê
vừa nói chuyện lớp trường, chuyện vui buồn mưa nắng. Cũng có đôi khi im
lặng... Bây giờ, vẫn quán ấy, chỗ ấy nhưng là người khác đến ngồi. Không
phải Lim với Bê của ngày xưa. Chao ôi là nhớ, tiếc. Chẳng biết tự khi
nào hai đứa cứ dần dần tách xa nhau. Dẫu biết rằng không ai có lỗi...
Không ai có lỗi nên mới có những đêm mất ngủ, Bê trằn qua trằn lại, mắt
vẫn mở trừng trừng. Bắt đầu mưa cũNg là lúc bắt đầu sự trở về của ký
ức. Bê cảm thấy nuối tiếc. Còn Lim, không hiểu... Bê lật qua lật lại:
Giá như ngày ấy mình thế nọ, giá như ngày ấy mình thế kia (!)
Giá như...
Bê quyết định đi tìm...
Không phải Lim phản bi!
Lim không muốn ra đi nhưng do số phận. Khi Bê đọc những dòng chữ của
Lim để lại thì có lẽ, Lim đang quanh quẩn đâu đó rất gần Bê. Lúc làm mây
trắng. Lúc tan vào mưa. Lim vốn bệnh tim từ nhỏ. Bê khóc. Bê cảm thấy
ân hận. Ngày xưa, Bê hay chọc: "Lim ốm như hình nhân!". Những lúc như
thế, Lim không giận chỉ cười. Hình nhân cười, mắt môi rạng rỡ. Bê ngôì
nhớ Lim, tưởng tượng ra ô đỏ, túi đỏ... ngày hai đứa đi dưới mưa. Bê
biết là Lim rất yêu thơ. Có lần Bê đọc cho Lim nghe mấy câu Bê chép trng
từ sổ tay của chị:
"Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã
Leo lên cây để không bao giờ lấm
Đừng có nhau để đừng bao giờ đau
Hay đừng mất nhau để đừng bao giờ đau?"
Lim ngồi trên ghế, thật lâu quay qua bảo:" Thế nào thì cũng nỗi đau!"
Lim ra đi cũNg là mt nỗi đau. Bê đến quán cũ ngồi, nhìn dòng người chạy
xe vi vã qua lại bên dưới, trong lòng ngốn ngang câu hỏi: "Tại sao lại
cứ phải ra đi?"
An Khanh
Cho Một Thời Nông Nổi...
Ngày...
tháng... Cho một người đã xa! Em tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầy mộng
mị, tưởng rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ buồn, nhưng những gì em viết
vẫn còn đây, và em hiểu rằng, em cần phải đối diện với sự thật, đừng tự
đánh lừa mình nữa, ngốc nghếch ơi... Cám ơn anh vì tất cả, em ngộ nhận,
em lầm tưởng để rồi chỉ một mình em đau. Em mất anh, mà nói đúng hơn, đã
bao giờ em có anh đâu để mà mất. Tình cảm anh dành cho em chỉ cao hơn
tình bạn. Vậy mà em khoác cho nó tấm áo lung linh như sắc cầu vồng; nó
đã tàn rồi, có chăng chỉ còn cái nắng, nắng đến nhức nhối lòng em. Em đã
khóc trước anh 5 ngày ngắn ngủi, 5 ngày em lầm tưởng, để rồi hôm nay em
chợt tỉnh, mình tự tặng mình câu thơ. Để một ngày trong cơn mơ em thức
Tưởng tượng ơi... em hóa đá mất rồi... Sẽ chẳng bao giờ thời gian quay
trở lại, anh đã ôm em, hôn lên mái tóc của em, em hạnh phúc nhưng em
cũng đau đớn em đưa tay lùa vào mái tóc của anh và hiểu, ta đã xa nhau
thật rồi, chẳng bao giờ đôi mắt ấy là của riêng em cả. Kiễng chân lên,
hôn vào đôi mắt của anh mà thấy má mình nóng hổi, nước mắt ơi,ta chẳng
thể kìm lòng... Ừ! Lại câu của em: Lời cuối anh trao cũng chỉ thế thôi
"Em đừng khóc và đừng buồn anh nhé...!" Ước gì mọi chuyện chỉ là mơ, và
chút nữa đây em vẫn được gặp anh, vẫn được nhìn sâu và đôi mắt anh - đôi
mắt biết nói, nhưng em lại chợt tỉnh, mình chưa được yêu bao giờ. 5
ngày em có anh cũng là 5 ngày trời đổi gió, chỉ thấy lạnh và lạnh nhiều
chiều hôm ấy em đã hạnh phúc vì tưởng rằng anh đã là của em, gió đùa cho
tóc em rối tinh, còn anh khoác vai em và nói với em những gì, đến bây
giờ em vẫn còn nhớ, chỉ là những câu nói thân mật, vậy mà em vẫn nghĩ
đấy là những câu nói đầy ý nghĩa. Ánh mắt của anh, giá như em có thể
quên được, nó cứ ám ảnh em, sụp đổ tất cả rồi , P. nhỉ Anh là gió ba, xa
ngàn phương, chỉ thổi qua em một lần duy nhất, một lần thôi , đủ cho em
hiểu thế nào là yêu và thế nào là đau, giá như em có thể dẹp bỏ mọi thứ
lau và học như lời chúc của anh. Em sẽ khép lại những trang nhật ký
dành cho anh và coi đó là một kỷ niệm đẹp, đẹp nhưng buồn, chẳng còn gì
để hy vọng dù đó là môt tia mỏng manh. Em sẽ cố quên những gì mà từ
trước tới nay anh dành cho em, lâu đài xây trên cát, sóng cuốn đổ nó
rồi, P. ơi... Những bài thơ và những gì em viết anh sẽ chẳng bao giờ
được đọc nữa, nó sẽ trở thành vô duyên mất, em sẽ cất thật kỹ để lúc nào
nhớ về anh em sẽ bỏ ra đọc và cũng sẽ nhớ về một thời em sống mãi trong
mơ. Nhất ký khép lại, nhưng em vẫn luôn nghĩ về anh và vẫn nói rằng :
em yêu anh. Có điều em se õkhông cho anh biết, em sẽ khóac cái áo lạnh
lùng và tàn nhẫn để coi anh như một người anh trai thật sự. Tạm biệt
anh, tạm biệt con người mà một thời em yêu đến thế, tạm biệt ánh mắt
biết nói, ánh mắt đã làm em phải yêu và phải suy nghĩ, ánh mắt ấy chẳng
phải của em nhưng em vẫn sẽ cất giấu nó cho riêng mình, thôi nhé, từ nay
em sẽ không viết về anh dẫu cho nỗi nhớ trong em vẫn đong đầy. Hãy cố
coi đó chỉ là một giấc mơ, al` một câu chuyện cổ tích không có hậu, là
một thời yêu và một thời đau, là một thời chờ đợi, hy vọng để rồi thất
vọng. Cứ tưởng tượng mãi vào, sụp đổ tất cả rồi, P. nhỉ ! Vĩnh biệt tình
yêu của em, chúc cho trên bước đường anh đi sẽ chỉ có thành công và
hạnh phúc, chúc ho ngọn gió của em sẽ có chỗ dừng và nới đó sẽ là nơi
bình yên cho tâm hồn và tình yêu của anh. Còn em, em không đủ khả năng
để làm điều đó, chỉ biết đứng ngoài nhìn theo và chúc cho anh tất cả...!
Ngày... tháng...
Vũ Thanh Thủy
Mưa Trong Kỷ Niệm
Mưa!
Mưa to quá! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy.. bởi chiều ấy, em có anh!
Mẹ bảo, ngày em chào đời là một ngày mưa tháng Sáu. Có lẽ vì vậy mà em yêu mưa hơn bất cứ điều gì em có được. Thế sao chiều nay em lại ghét mưa quá?! Chắc tại nó làm em nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm chôn vùi tận đáy long. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian…
Chiều mưa, chúng ta đi bên nhau. chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn em? Em ngập trong hạnh phúc, em im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình. Anh bảo rằng anh yêu em, và em tin những gì anh nói bởi em biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi … nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như em. Anh đem đến cho em nhiềm vui và hạnh phúc để em được biết thế nào là tình yêu. Em cảm thấy mình may mắn, và em đem cái may mắn của mình san sẻ cùng nhỏ – người bạn của anh mà em thân nhất. Nhưng lạ chưa, em cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt nhỏ (??). Em đã suy nghĩ mãi. Em không hiểu!! Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng …
Song, từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và em đều có sự hiện diện của nhỏ. Em bảo anh hãy lo lắng cho nhỏ như đã lo lắng cho em, phải quan tâm đến nhỏ như quan tâm đến em … bởi một lý do đơn giản: em sợ nhỏ buồn! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc (?!)
Em cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi. Thật không ngờ khi anh quay lưng bỏ mặt em, nỗi đau trong em không có gì bù đắp nổi. Em không hiểu vì sao nhỏ hẹn chúng ta đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Em chẳng hiểu tại sao mắt nhỏ lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trống. Em hoảng hốt định đuổi theo thì anh đã kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:
- Khoan đã! Em…em…hãy nghe anh nói …
Em để yean tay mình trong long bàn tay anh. Ánh mắt anh nhìn em… hình như, hình như có một cái gì đó là lạ.. Sao bay giờ em mới cảm nhận được điều này nhỉ?? Anh đã nới với em rất nhiều nhưng em không thể nghe được gì. Tai em lùng bùng. Khuôn mặt anh nhoè đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia mà tưởng như nước mắt em đang khóc… Cho đến tận bay giờ em cũng chẳng rõ những gì anh đã nói với em chiều mưa hôm ấy. Em chỉ biết rằng, nhìn vào mắt anh, em mơ hồ hiểu ra tất cả … Em hiểu, anh sẽ xa em và em đã mất anh mãi mãi!! Trong em như có dịp vỡ tan ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay … Cũng như tình cảm của anh đối với em vậy, cũng nhẹ nhàng bay …
Thời gian vẫn cứ trôi qua, hai năm rồi phải không anh? Em đã cố quên anh như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt em vẫn lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa chỉ trong một khoảnh khắc nhớ đến anh. Chẳng hiểu sao lòng em vẫn yên như mặt hồ, tim em thật không thể lỗi nhịp trước một ai … Em cảm thấy mình thất bại. Em đã mất đi niềm tin đối với nguyện ước của mình. Dẫu biết nhỏ có dư khả năng làm anh cười, cái nụ cười mà anh đã từng cười với em. Thế nhưng em lại ước rằng nhỏ không làm được điều ấy … Bởi nụ cười đó vẫn thuộc về em …!
Văn Nhữ Vịnh
Trái Tim Vẫn Hát
Trời đã vào thu, cơn gió heo may tới càng làm cho em tê tái tâm hồn.
Em ngồi nay giữa bốn bề là gió, là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như em có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. Em muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi anh ơi!
Giữa bốn bề lấp lánh sao của trời đêm bao la, một lời thì thầm rất dịu dàn gru em ngủ yên trên đồng cỏ. Phút giây này dường như bất tử.
“ Anh yêu em. Bên em anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc đời. Mình mãi bên nhau em nhé!”.
“ Vâng, đến muôn đời sau em vẫn yêu anh”.
“Ôi, anh đâu rồi. Thảng thốt, giật mình, em tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, em không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là anh. Em đã run hết cả người khi nhìn thấy anh nog^`I với một người con gái khác. Em tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào anh, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu em tha thiết. Em như chết lặng đi khi người ta lên xe anh đi về hướng khác. Con người em từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa. Em hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng em ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao em vẫn yêu anh, nỗi hận anh đã bị tình yêu anh vùi lấp. Lý trí bảo em thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.
Trong em, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. Em vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân anh quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. Anh đã xa rồi. Làm sao em còn có được anh, được anh bế bổng trên đôi tay rắn chắc, em đã không còn được gục đầu vào bờ vai rộng của anh mà thấy mình thật nhỏ bé mà anh thì cao lớn, mạnh mẽ vô cùng. Vâng, em mới chỉ là cô bé 19 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Anh đã là người đàn ông 26 tuổi đời. Em không còn được nghe “Bé cưng! Anh về nay, ngủ ngoan nhé” nữa rồi. Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.
Đến bao giờ em mới hết yêu anh. Giá như em yêu anh ít hơn một chút thì em không phải đau như thế này. Em đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của em vào anh, sao anh nỡ quay lưng lại với em một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?
Em vẫn tự hỏi vì sao, vì sao anh bỏ em mà đi. Em không biết, có lẽ là em đã không giữ được anh cho riêng mình. Người con gái đó đã làm cho anh thấy hạnh phúc hơn em thì em không có gì phải hận anh cả. Nhưng em chỉ muốn anh thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh được bằng em.
She vay hold you
Like I do
She way kiss you
Like I do
But she’ll never
She‘ll never
She‘ll never love you
Like I do
Và trái tim em giờ đây vẫn hát. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, anh có hiểu không?
“ Đã biết yêu là vẫn thế rồi. Trái tim còn mãi hát lời tình yêu”
Em ngồi nay giữa bốn bề là gió, là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như em có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. Em muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi anh ơi!
Giữa bốn bề lấp lánh sao của trời đêm bao la, một lời thì thầm rất dịu dàn gru em ngủ yên trên đồng cỏ. Phút giây này dường như bất tử.
“ Anh yêu em. Bên em anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc đời. Mình mãi bên nhau em nhé!”.
“ Vâng, đến muôn đời sau em vẫn yêu anh”.
“Ôi, anh đâu rồi. Thảng thốt, giật mình, em tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, em không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là anh. Em đã run hết cả người khi nhìn thấy anh nog^`I với một người con gái khác. Em tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào anh, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu em tha thiết. Em như chết lặng đi khi người ta lên xe anh đi về hướng khác. Con người em từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa. Em hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng em ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao em vẫn yêu anh, nỗi hận anh đã bị tình yêu anh vùi lấp. Lý trí bảo em thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn.
Trong em, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. Em vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân anh quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. Anh đã xa rồi. Làm sao em còn có được anh, được anh bế bổng trên đôi tay rắn chắc, em đã không còn được gục đầu vào bờ vai rộng của anh mà thấy mình thật nhỏ bé mà anh thì cao lớn, mạnh mẽ vô cùng. Vâng, em mới chỉ là cô bé 19 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Anh đã là người đàn ông 26 tuổi đời. Em không còn được nghe “Bé cưng! Anh về nay, ngủ ngoan nhé” nữa rồi. Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi.
Đến bao giờ em mới hết yêu anh. Giá như em yêu anh ít hơn một chút thì em không phải đau như thế này. Em đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của em vào anh, sao anh nỡ quay lưng lại với em một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi?
Em vẫn tự hỏi vì sao, vì sao anh bỏ em mà đi. Em không biết, có lẽ là em đã không giữ được anh cho riêng mình. Người con gái đó đã làm cho anh thấy hạnh phúc hơn em thì em không có gì phải hận anh cả. Nhưng em chỉ muốn anh thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh được bằng em.
She vay hold you
Like I do
She way kiss you
Like I do
But she’ll never
She‘ll never
She‘ll never love you
Like I do
Và trái tim em giờ đây vẫn hát. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, anh có hiểu không?
“ Đã biết yêu là vẫn thế rồi. Trái tim còn mãi hát lời tình yêu”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét