Chúng ta đã yêu nhau, đã vì nhau - xưa là thế. Thời gian gần đây, chúng ta đã làm những gì cho nhau thế anh? Em không muốn tự trách mình, không muốn tự dày vò , không muốn lục tung tất cả lên để tìm lại ngày xưa - để phán xét, để khẳng định: Lỗi tại ai? Tình yêu tất nhiên không thể là một trò đùa, song nó cũng mong manh, cũng thất thường, cũng bất ổn như một trò đùa vậy.
Anh sẽ cố quên em, có thể là rất khó nhưng mà Anh sẽ cố gắng...
Vậy là không cần đến một câu nói, cứ thế anh và em tự xa nhau từ lúc nào không biết. Bỗng nhiên ta trở thành người dưng. Thế đấy, quen nhau, làm bạn của nhau và rồi xa nhau cứ như là theo cảm hứng bất chợt. Coi chuyện tình yêu như trò đùa ngẫu nhiên của tuổi trẻ, để rồi coi cái chuyện đến rồi đi như là một lẽ rất thường tình. (Chỉ mong sao khi trò đùa kết thúc đừng để lại niềm đau trong nhau).
Anh biết mình đã quá vội vàng và phải coi tất cả đơn giản như một trò đùa thôi, nhưng sao vẫn có cảm giác hình như cái gọi là trò đùa ấy lại có một cái gì đó không thể gọi là trò đùa. Để rồi muốn quên cũng không nỡ, muốn nhớ cũng không đành. Cứ mãi lẫn lộn trong nhớ - quên, quên - nhớ. Chẳng biết là người trong cuộc, anh sẽ nghĩ gì? Hay anh cũng chỉ coi tất cả là một trò đùa ngẫu hứng của tình yêu để mà quên, hay trong tiềm thức vẫn luôn nhắc nhủ nhau có một lối đi về....
Em
thương yêu! Ngày lại ngày đang dần trôi đi cũng đồng nghĩa với việc Em
sẽ dần quên đi mọi kỷ niệm về anh. Anh và em đã bước trên hai con đường
riêng biệt nhưng tại sao anh vẫn luôn đau đớn dày vò? Anh giờ đây luôn
sống trong mâu thuẫn của chính mình - yêu và quên. Cả hai anh đều đã cố
gắng thực hiện nhưng tất cả đều vô nghĩa, cuối cùng rồi anh vẫn cứ sống
trong cái mâu thuẫn ấy. Cái mâu thuẫn tưởng chừng như bé nhỏ nhưng với
anh lại không sao tháo gỡ được. Có người đã từng nói với anh: "Con người
chỉ ước mơ khao khát những cái mình không có". Nhưng cái hiện thực phũ
phàng lại bắt buộc anh phải quên anh. Em đem đến cho anh niềm hạnh phúc
nhưng cũng chính em đã mang lại cho anh biết bao nhiêu đau khổ tủi nhục.
Cô độc trên con đường vắng, anh luôn tự hỏi: "Tại sao anh có thể yêu em
mà lại không thể quên em?". Và anh đã hiểu ra rằng, để yêu một người là
việc rất khó nhưng để quên người đó lại là việc khó hơn gấp nghìn lần.
Tại sao anh không có cách gì để đến được bên em nhưng cũng không có cách
nào để có thể quên em? Mà có phải không có cách nào hay con tim anh
không cho phép anh quên em, anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết rằng,
yêu và quên là việc rất đối với anh. Yêu em, nên anh phải quên em để em
được hạnh phúc!
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.
Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa tưng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.
Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa tưng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em
0 nhận xét:
Đăng nhận xét