Valentine…
em biết đấy… vẫn là ngày ngập tràn hoa, tiếng cười, niềm vui, hạnh
phúc. Là những thanh socola hình trái tim được gói gọn trong hộp quà
thắt nơ đỏ xinh xắn, là những cái siết tay thật ấm, những nụ cười thật
vui, những nụ hôn thật ngọt ngào và những lời tỏ tình thật lãng mạn.
Thật
ra chẳng phải chờ đến ngày Valentine, người ta mới cho đi và đón nhận
yêu thương một cách nồng hậu như thế, chẳng phải chờ mỗi năm có một lần
này để thể hiện tình yêu, nhưng có lẽ Valentine là ngày người ta cảm
thấy dũng cảm hơn về tình yêu mình lựa chọn, yêu hơn những gì đang có
và trân trọng tình yêu của mình khi chung quanh người ta đang tràn ngập
trong những yêu thương.
Khi tiếng chuông ngân lên, chìm trong giai điệu êm dịu của một bài hát bất hủ xưa cũ, tay trong tay với người mình yêu… ấm áp, an toàn và bình yên… cảm giác đó thật đặc biệt, xao xuyến và khó quên, em nhỉ? Cuộc sống cần gì hơn là những phút giây hạnh phúc cạnh bên nhau, trao cho nhau những yêu thương, một cái nắm tay, một cái nhìn trìu mến?
Anh… em biết đấy… dù như một vòng xoay vô tận chẳng có điểm dừng, dù vẫn phải lo lắng, tất bật cho cuộc sống bình thường, vật lộn với những báo cáo, số liệu, thuyết trình, đồ thị hàng ngày, vẫn thất thường, nhiệt tình, vô lo và nhí nhố… dù anh hôm nay khác hôm qua nhiều lắm… nhưng anh vẫn là anh. Vẫn còn những giấc mơ từ thủa đi học, vẫn những lãng mạn vu vơ về tình yêu, vẫn mơ mộng về một người sẽ nắm tay anh đi đến suốt cuộc đời.
Có quá xa xỉ không nhỉ? Valentine với anh, vẫn là nắng, gió, trăng, sao, vẫn là hoa, là quà, là nến, là những khoảnh khắc lãng mạn, những bức thư tình ngô nghê, chân thành và da diết. Là những tin nhắn “vô tình” đi lạc, là những niềm vui bé xíu nhưng lan toả và thấy yêu cuộc đời nhiều hơn.
Cám ơn vì anh vẫn còn được yêu thương, trân trọng và tin tưởng trong mắt ai đó.
Cám ơn những người đi qua cuộc đời, làm anh cảm thấy vững tin hơn về sự lựa chọn của mình, về con đường anh đi.
Cám ơn vì cho anh thêm một ngày để cho đi và nhận lại yêu thương như thế…
Khi tiếng chuông ngân lên, chìm trong giai điệu êm dịu của một bài hát bất hủ xưa cũ, tay trong tay với người mình yêu… ấm áp, an toàn và bình yên… cảm giác đó thật đặc biệt, xao xuyến và khó quên, em nhỉ? Cuộc sống cần gì hơn là những phút giây hạnh phúc cạnh bên nhau, trao cho nhau những yêu thương, một cái nắm tay, một cái nhìn trìu mến?
Anh… em biết đấy… dù như một vòng xoay vô tận chẳng có điểm dừng, dù vẫn phải lo lắng, tất bật cho cuộc sống bình thường, vật lộn với những báo cáo, số liệu, thuyết trình, đồ thị hàng ngày, vẫn thất thường, nhiệt tình, vô lo và nhí nhố… dù anh hôm nay khác hôm qua nhiều lắm… nhưng anh vẫn là anh. Vẫn còn những giấc mơ từ thủa đi học, vẫn những lãng mạn vu vơ về tình yêu, vẫn mơ mộng về một người sẽ nắm tay anh đi đến suốt cuộc đời.
Có quá xa xỉ không nhỉ? Valentine với anh, vẫn là nắng, gió, trăng, sao, vẫn là hoa, là quà, là nến, là những khoảnh khắc lãng mạn, những bức thư tình ngô nghê, chân thành và da diết. Là những tin nhắn “vô tình” đi lạc, là những niềm vui bé xíu nhưng lan toả và thấy yêu cuộc đời nhiều hơn.
Cám ơn vì anh vẫn còn được yêu thương, trân trọng và tin tưởng trong mắt ai đó.
Cám ơn những người đi qua cuộc đời, làm anh cảm thấy vững tin hơn về sự lựa chọn của mình, về con đường anh đi.
Cám ơn vì cho anh thêm một ngày để cho đi và nhận lại yêu thương như thế…
Em…
em biết đấy… vẫn tham vọng và có những ngã rẽ về những miền xa xăm nào
đó, vẫn có những giấc mơ cất lên kệ sách và phủ một lớp bụi thời gian,
vẫn là những tâm sự giấu kín cho riêng mình. Vẫn khắc khoải về quá
khứ, hiện tại, tương lai, vẫn nói với anh rằng Valentine là một ngày
không phải dành cho anh.
Anh chỉ mỉm cười thôi, vì anh vẫn có những tự trọng ngốc nghếch của mình, vẫn muốn anh tự tin, bản lĩnh và dũng cảm nhiều hơn, vẫn không muốn nói rằng thực ra Valentine chính là ngày dành cho em, người đang đi tìm niềm tin vào tình yêu, số phận, vào những điều tốt đẹp vẫn luôn hiện hữu và vào những người luôn tin rằng anh có thể làm được tất cả…
Thực ra tình yêu chẳng ở xa anh đâu em ạ, chỉ là em có nghe, có thấy, có cảm nhận được và chấp nhận nó hay không thôi. Hãy tận hưởng cuộc sống, yêu bản thân và sống vì giấc mơ của mình em nhé, hãy giữ màu hồng trong chữ Valentine của mình, vì thực ra nó là ngày của em từ lâu lắm rồi, dù em không hề hay biết.
Em – anh – Valentine, không biết có ngày nào đó gặp nhau không nhỉ? Dù câu trả lời là có hay không, anh vẫn tin lắm vào số phận, vào định mệnh, vào một chữ “duyên may”, nhưng năm nay, anh sẽ khác, sẽ chín chắn hơn, trách nhiệm hơn và yêu thương nhiều hơn nữa, sẽ không vì tự ti, nhút nhát hay do dự mà đánh mất hạnh phúc của mình. Phải không em?
Anh vẫn tin rằng trên những nẻo đường xuôi ngược, trong những tất bật của cuộc sống, theo những niềm vui tưởng chừng như đơn giản nhất, có hai người sẽ bất chợt nhận ra nhau…
Rồi anh ước mưa sẽ rơi trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần hơi ấm của nhau, gió sẽ đến trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần bờ vai của nhau và những điều kỳ diệu là có thật…
Những người yêu nhau sẽ đến được với nhau… những đoàn tàu sẽ tìm được sân ga cuối cùng của mình… tin vậy đi em nhé.
Anh chỉ mỉm cười thôi, vì anh vẫn có những tự trọng ngốc nghếch của mình, vẫn muốn anh tự tin, bản lĩnh và dũng cảm nhiều hơn, vẫn không muốn nói rằng thực ra Valentine chính là ngày dành cho em, người đang đi tìm niềm tin vào tình yêu, số phận, vào những điều tốt đẹp vẫn luôn hiện hữu và vào những người luôn tin rằng anh có thể làm được tất cả…
Thực ra tình yêu chẳng ở xa anh đâu em ạ, chỉ là em có nghe, có thấy, có cảm nhận được và chấp nhận nó hay không thôi. Hãy tận hưởng cuộc sống, yêu bản thân và sống vì giấc mơ của mình em nhé, hãy giữ màu hồng trong chữ Valentine của mình, vì thực ra nó là ngày của em từ lâu lắm rồi, dù em không hề hay biết.
Em – anh – Valentine, không biết có ngày nào đó gặp nhau không nhỉ? Dù câu trả lời là có hay không, anh vẫn tin lắm vào số phận, vào định mệnh, vào một chữ “duyên may”, nhưng năm nay, anh sẽ khác, sẽ chín chắn hơn, trách nhiệm hơn và yêu thương nhiều hơn nữa, sẽ không vì tự ti, nhút nhát hay do dự mà đánh mất hạnh phúc của mình. Phải không em?
Anh vẫn tin rằng trên những nẻo đường xuôi ngược, trong những tất bật của cuộc sống, theo những niềm vui tưởng chừng như đơn giản nhất, có hai người sẽ bất chợt nhận ra nhau…
Rồi anh ước mưa sẽ rơi trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần hơi ấm của nhau, gió sẽ đến trong đêm Valentine, nhẹ thôi, đủ để ai đó cảm thấy cần bờ vai của nhau và những điều kỳ diệu là có thật…
Những người yêu nhau sẽ đến được với nhau… những đoàn tàu sẽ tìm được sân ga cuối cùng của mình… tin vậy đi em nhé.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét